Hơn cả một bộ phim khoa học viễn tưởng, "Interstellar" là một trải nghiệm điện ảnh đầy thử thách, không chỉ bởi những kiến thức vật lý phức tạp như lỗ sâu (wormhole), thời gian giãn nở (time dilation), hay lý thuyết tương đối, mà còn bởi chiều sâu triết lý và cảm xúc mà bộ phim truyền tải. Bộ phim khơi gợi trong người xem không chỉ sự thán phục trí tuệ loài người, mà còn là sự chiêm nghiệm về chính con người – với tất cả những yếu đuối, hy vọng và khát vọng sống mãnh liệt.
Đạo diễn: Christopher Nolan
Nhạc phim: Hans Zimmer
Ngay từ những khung hình đầu tiên, Interstellar đã đưa tôi vào một thế giới rộng lớn và xa xôi. Nhưng điều khiến tôi xúc động nhất lại không nằm ở công nghệ hay hành trình du hành giữa các vì sao, mà chính là tình cha con giữa Cooper và Murph – sợi dây cảm xúc bền chặt vượt qua cả thời gian và không gian.
Cốt truyện phức tạp nhưng logic, khiến người xem phải tập trung và suy ngẫm. Khai thác các khái niệm vật lý khó như lỗ sâu, thời gian giãn nở, không gian 5 chiều một cách điện ảnh và dễ cảm nhận.
Về diễn xuất Matthew McConaughey đã có một vai diễn đỉnh cao, thể hiện trọn vẹn sự giằng xé nội tâm. Anne Hathaway trong vai Brand cũng để lại dấu ấn với một câu nói bất hủ về tình yêu – thứ “mà chúng ta chưa thể hiểu hoàn toàn, nhưng lại cảm nhận được mạnh mẽ.
Nhạc của Hans Zimmer là một kiệt tác. Âm thanh của đàn organ kết hợp cùng không gian lặng lẽ của vũ trụ đã tạo nên cảm giác thiêng liêng, rộng lớn, và đầy cô đơn. Có những đoạn nhạc khiến người xem “nổi da gà” vì quá ám ảnh và xúc động.
Mãn nhãn với những khung cảnh vũ trụ chân thực và tráng lệ. Bộ phim khiến ta đặt câu hỏi: "Con người có thể nhỏ bé, nhưng ý nghĩa tồn tại của chúng ta là gì?"
Nếu phải chấm điểm, tôi dành cho Interstellar 9.5/10. Không chỉ vì độ “khủng” về kỹ thuật, mà vì nó khiến tôi thấy con người – dù nhỏ bé giữa vũ trụ – vẫn mang theo những cảm xúc vĩ đại nhất.
"Love is the one thing we're capable of perceiving that transcends dimensions of time and space."
– Một câu nói khiến tôi phải dừng lại và suy ngẫm rất lâu.